mbook.xtgem.com
Có một người đàn ông bị
tai nạn giao thông. Vụ tai
nạn quá khủng khiếp đã
làm ông mất cả hai chân và
cánh tay trái. Thậm chí bàn
tay phải của ông cũng chỉ
còn ngón cái và ngón trỏ.
Nhưng ông vẫn còn sở
hữu một trí não minh mẫn
và một tâm hồn rộng mở.
Suốt những ngày nằm
viện, ông rất cô đơn vì
ông không còn người thân
hay họ hàng. Không ai đến
thăm. Không điện thoại,
không thư từ. Ông như bị
tách khỏi thế giới.
Rồi vượt qua thất vọng,
ông nảy ra một ý định:
Nếu ông đã mong nhận
được một lá thư đến thế,
và một lá thư có thể đem
lại niềm vui đến thế thì tại
sao ông lại không viết
những lá thư để đem lại
niềm vui cho người khác?
Ông vẫn có thể viết bằng
hai ngón tay của bàn tay
phải dù rất khó khăn.
Nhưng ông biết viết thư
cho ai bây giờ? Có ai đang
rất mong nhận được thư
và ai có thể được động
viên bởi những lá thư của
ông? Ông nghĩ tới những
tù nhân. Họ cũng cô đơn
và cần sự giúp đỡ.
Đầu tiên, ông viết thư tới
một tổ chức xã hội, đề
nghị chuyển những lá thư
của ông vào trong tù. Họ
trả lời rằng những lá thư
của ông sẽ không được trả
lời đâu, vì theo điều luật
của bang, tù nhân không
được viết thư gửi ra
ngoài. Nhưng ông vẫn
quyết định thực hiện việc
giao tiếp một chiều này.
Ông viết mỗi tuần hai lá
thư. Việc này lấy của ông
rất nhiều sức khỏe, nhưng
ông đặt cả tâm hồn ông
vào những lá thư, tất cả
kinh nghiệm của cuộc
sống, cả niềm tin và hy
vọng. Rất nhiều lần ông
muốn ngừng viết, vì
không bao giờ ông biết
những lá thư của ông có
ích cho ai hay không.
Nhưng vì việc viết thư đã
thành thói quen nên ông
vẫn tiếp tục viết .
Rồi đến một ngày kia ông,
cuối cùng ông cũng nhận
được một bức thư
<<Trang chủ>>
Total :
248